- Thành phố không phải là ứng dụng (App) - 1
- Thành phố không phải là ứng dụng. Giống như những bộ phim có sự xuất hiện của khủng long, xe scooter điện mang lại sự tiện lợi nhưng đồng thời cũng gây ra sự hỗn loạn cho thành phố. Các doanh nghiệp đổi mới về phương tiện di chuyển cần phải hiểu cuộc sống
Tiếp nối phần 1...
Vậy thì giải pháp nào khả thi?
Ngành công nghiệp đã bỏ lỡ cơ hội giảm nhẹ những thách thức không thể tự giải quyết, cụ thể là sự quan tâm và trách nhiệm đối với an toàn, năng suất và kết nối xã hội mà người dân đô thị gặp phải khi di chuyển trong thành phố. Mục tiêu cuối cùng là thuyết phục cả thành phố và người dân đô thị.
Để thu hút tất cả mọi người, cần phải hiểu được sự chênh lệch giữa các phương tiện di chuyển hiện có và xem xét cách lấp đầy khoảng trống đó sao cho phù hợp với nhu cầu của thành phố, chứ không chỉ cần những thương hiệu hay phần mềm tốt hơn.
Liên quan đến điều này, chúng tôi đề xuất hai hướng để tự mình cụ thể hóa.
A. Tính di động của con người (Human mobility): Tính di động đưa mọi người đến những nơi họ muốn dành thời gian. Việc ngành công nghiệp khảo sát và hiểu rõ những trường hợp di chuyển này diễn ra như thế nào và với mục đích gì, dựa trên thành phố mà họ muốn thâm nhập, sẽ rất hữu ích.
- Tại sao mọi người di chuyển trong thành phố?
- Mọi người di chuyển trong thành phố như thế nào?
- Mọi người di chuyển đến đâu trong thành phố?
Văn hóa tính di động của con người (Human mobility culture) chính là phần mềm thực sự (real software) giúp hiểu được ý nghĩa của tính di động đối với người dân đô thị.
B. Công nghệ (Technology): Sự thay đổi chức năng trong ứng dụng phù hợp với sự thay đổi của thể chế là thụ động, nhưng bằng cách xác nhận mối quan hệ mà người dân đô thị mong muốn được lấp đầy bởi sự di chuyển dễ dàng và thú vị này, chúng ta có thể đưa ra các giải pháp cải thiện chức năng mà xã hội có thể chấp nhận.
- ‘Mối quan hệ đáng tin cậy’ giữa xe scooter điện và người dùng là gì?
Có thể tiếp cận vấn đề này bằng cách cụ thể hóa nó thành một hiện tượng con người, dựa trên lý thuyết ‘mạng lưới hành vi’ (actor-network theory), trong đó mọi vật đều được xem là tồn tại và tác động lẫn nhau với con người.
Những nỗ lực này có thể trở thành yếu tố cốt lõi trong việc lựa chọn các công ty hạn chế do chính phủ dẫn đầu trong tương lai, và sẽ trở thành nền tảng cho chiến lược sinh tồn trong ngành cạnh tranh khốc liệt, chứ không chỉ là hoạt động CSR (trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp).
Ryan Son là đối tác tại Reason of creativity, một công ty tư vấn dựa trên khoa học xã hội.
Bình luận0